Bạn bảo tôi tính toán kỹ quá.Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở.Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét.Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không?Vì vậy, theo thiển ý, công việc phải làm trước hết trong ngày là coi chừng bộ óc ta làm việc.